Giá trị riêng của mỗi người

Mỗi người đều có một nỗi sợ bản năng, có từ khi còn bé. Đấy là sợ bị bỏ lại phía sau. Mọi đứa trẻ bình thường đều gào ầm lên khi nó bị người lớn doạ bỏ đi.

Lớn lên, nỗi sợ ấy thay đổi và tồn tại ở nhiều dạng thức. Sợ cả lớp điểm cao còn mình thi trượt, sợ tất cả đều biết còn mình thì không, sợ bạn bè ai cũng thành ông này bà kia còn mình chẳng có gì, sợ con cái mình không bằng con cái nhà người ta, sợ bỏ lỡ một cơ hội mà ai cũng nắm bắt… rất nhiều nỗi sợ…

Và nỗi sợ càng kinh khủng khi xã hội chỉ đánh giá con người qua một số ít tiêu chí. Trước là so nhau danh phận, sau đến học thức, rồi giờ là tiền bạc. Càng quy mỗi người ra một chỉ số, càng khiến con người bị ám ảnh về giá trị của bản thân. Nghèo nghĩa là vứt đi, ăn bám xã hội, không nên sống nữa, còn giàu là có quyền, làm rạng danh gia đình, có vợ xinh, con giỏi…

Nhưng mỗi người có nhiều giá trị khác nhau, nếu nhìn theo nhiều trục khác nhau. Người giỏi chơi thể thao, người khéo ăn nói, người biết nhiều, kẻ giao du rộng, người chăm con tốt…

Trên mỗi trục đường, có người đi trước, người đi sau, không ai đi trước ở tất cả con đường được.
Đến Bill Gates cũng tiếc vì chỉ biết tiếng Anh. Warren Buffet không thể lo việc nhà. Bernake sau giờ làm việc chỉ về nhà với vợ con mà không giao du được nhiều. Jack Ma đã có lúc phải than với vợ về việc không có ai chăm con…

Có một thời cha đẻ Marketing hiện đại Philip Kotler sang Việt Nam, được Tạ Bích Loan phỏng vấn. Bà Loan hỏi ông Kotler có muốn trở thành Bill Gates không. Ông Kotler nói ông ấy không muốn nổi tiếng và giàu có như Bill Gates, được làm một giáo sư là hạnh phúc lắm rồi. Hỏi một câu tương tự với nhiều người, câu trả lời chắc sẽ là “có muốn cũng chẳng được”.

Mỗi người có một vài giá trị, nằm trên nhiều trục khác nhau. Càng áp lực thì càng phải nhận diện, giữ gìn, tận hưởng giá trị đó.

Thế sẽ tốt hơn là cứ bị ám ảnh và theo đuổi những cơn sóng ảo ngoài do nỗi sợ của người khác tạo ra…