Khi nghĩ đến chứng khoán, mình nghĩ đến việc chuẩn bị cho một tuổi già viên mãn nhiều hơn là làm giàu.
Rất nhiều người bước vào tuổi nghỉ hưu bỗng bị hụt hẫng và bi quan. Đơn giản là họ cảm thấy không còn tương lai. Già yếu hơn, kiếm được ít tiền hơn, không được làm các công việc chuyên môn, tự dưng cảm thấy mình vô dụng, con cái sống tách rời, quãng thời gian còn lại ngắn ngủi, phía trước chờ đợi có thể cũng chỉ là ốm đau, bệnh tật, khốn khó… chưa kể những tiếc nuối dai dẳng tích tụ suốt đời người cứ đeo bám mãi… Khi xã hội càng phát triển, họ càng như bị bỏ rơi một xó…
Nhưng 60 tuổi mới chỉ là tuổi trung niên của một nhà đầu tư. Họ vẫn đọc sách, vẫn tư vấn, vẫn trao đổi với mọi người ở đủ độ tuổi về hàng ngàn doanh nghiệp, cả nền kinh tế, về giá dầu, Trung Quốc Mỹ… Họ đi đây đó dự hội thảo, trả lời báo chí… Khi rảnh họ lại viết sách, đọc báo…
Họ tự do, cả về cuộc sống tinh thần lẫn tài chính sau hàng mấy chục năm tích lũy và chi tiêu hợp lý.
Họ hạnh phúc với những gì họ có, được kính trọng về học thức, có tiền bạc cho tuổi già, sức khỏe được chăm sóc tốt, con cái họ cũng vì thế mà được tự do hơn…
Trời cao, mây trắng, nắng vàng, gió bay… Cuộc đời vẫn đẹp, đến suốt cuộc đời…