Nay bỗng dưng đọc được thông tin số người muốn di cư vào Tp HCM cao gấp đôi muốn đến HN. Nhiều người bắt đầu so sánh người HN thế này, người miền Nam thế khác để lý giải.
Nhưng nói một cách đơn giản, tp HCM là đất của những người nhập cư nên phong cách nó khác. Phong cách đó phục vụ cho việc chung sống hài hoà giữa mọi người từ các vùng miền khác nhau, tinh thần là tinh thần khai phá, chấp nhận rủi ro, ưa thích những cái mới… gió miền Nam là gió của tự do, mát rười rượi…
Còn Hà Nội từ cả ngàn năm trước không được thành lập để đón dân di cư, mà để giữ nước, trước ông hàng xóm nay lấn đất mai đòi lấn biển. Người Hà Nội có cái tinh tế, thâm trầm, thận trọng nhưng bền bỉ quyết liệt không khoan nhượng.
Người ta nói người Hà Nội sống không tình cảm như người miền Nam nhưng khó ở đâu so được sự chung tình của phụ nữ miền Bắc. Chồng nghèo không bỏ, chồng nghèo thì nuôi chồng nghèo, chỉ bỏ chồng hèn. Người Bắc không không than khóc nhiều, mở miệng ra là anh với em, không thân nhiều, nhưng đã thân là thân tới bến.
Người ta nói người Bắc ưa hình thức, nhưng không hiểu đó là một phần để giữ cho mọi thứ được duy trì. Cầm nén hương cúi lạy người dưới ba tấc đất, không chỉ để cho đẹp đội hình, mà còn để nhắc nhở những người còn sống về nguồn cội, máu mủ, về cái gì quan trọng còn lại khi tất cả thay đổi.
Đâu đó còn có bảo thủ quan liêu, một phần do cơ chế lối sống còn đang được cải thiện, nhưng tuyệt nhiên người Hà Nội, hay cả người miền Nam, đều có những nét riêng đáng trân trọng.
Lấy lý do di cư để bình phẩm người ở đây thế này thế khác, là không phù hợp.