Nhà đầu tư không nhất thiết phải là nhà phân tích.

Mình nghĩ những người trực tiếp quyết định xuống tiền không nhất thiết phải là nhà phân tích, có bằng cấp đầu tư này nọ, mặc dù có hiểu biết sâu sắc về đầu tư là rất tốt. Cái họ cần giỏi là khả năng đọc được best insight từ những chuyên gia giỏi nhất và kiểm chứng với logic riêng của bản thân.

Lý Quang Diệu khi muốn nắm bắt tiềm năng tăng trưởng của VN thập niên 90, chỉ hỏi phía VN có 1 câu: “Hai nước đầu tư lớn nhất vào Việt Nam là nước nào?”. Sau khi nghe nói đó không phải Mỹ, châu Âu và Nhật, ông đánh giá sơ bộ kinh tế VN chưa thực sự được cải tổ… Ông ấy không hỏi về tỷ lệ đầu tư FDI, GDP, PMI, tỷ lệ thất nghiệp, xuất nhập khẩu, hành chính…

Hay như khi xem xét xây mới sân bay Changi, ông hỏi nội các, nội các phản đối. Ông nhờ hãng tư vấn của Mỹ thẩm định lại, hãng cũng khuyên ông không xây mới. Ông hỏi thêm vài ba hãng tư vấn nữa, tất cả lắc đầu do chi phí giải phóng mặt bằng quá lớn. Bằng trực giác, kinh nghiệm quan sát của mình, ông vẫn tin là cần xây mới, nếu xét đến khía cạnh môi trường dài hạn. Trong lần cuối, ông nhờ một người có tính cách rất mạnh mẽ thực hiện cuộc nghiên cứu. Người này nói làm được và Singapore có Changi như hiện tại.

Nói cho cùng, mỗi người khi xuống tiền phải có ít nhất một ít quan điểm gọi là “trực giác” hay “lập trường” để kiểm định lại ý kiến của người khác, kể cả chuyên gia. Cái lập trường đó pay off trong thời điểm quyết định.

Vì không có bữa trưa nào miễn phí…